Vào cuối năm 2011, gia đình Hưng chuyển đến nơi ở mới. Đó là một căn hộ chật hẹp, cũ kỹ nằm trên tầng 3 của khu nhà Tập thể công trình giao thông 208 tại ngõ Giáp Bát, Hà Nội. Căn hộ vỏn vẹn 45m2 thực chất là 30m2 và 15m2 chuồng cọp cơi nới. Phần 15m2 cơi nới được ngăn đôi bởi 1 chiếc cửa lùa. Một nửa được dùng làm phòng ngủ, nửa còn lại làm sân phơi. Được cái nơi ở cũng khá thuận tiện, gần chợ, gần trường và cũng tiện cho vợ Hưng đi làm. Ở được vài năm Hưng cũng đã rõ tường tận về các gia đình lân cận. Nhìn chung mọi người đều khá thân thiện, cởi mở và gần gũi. Duy chỉ có một điều làm Hưng cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Đó là gia đình cô Dinh hàng xóm. Quan hệ hàng xóm láng giềng cũng rất tốt và chẳng có điều tiếng gì xảy ra. Chỉ có điều nhà cô thường xuyên mở loa ầm ĩ lúc đêm khuya. Bố con, vợ chồng thì thường xuyên cãi lộn, thậm chí có hôm bố con còn tẩn nhau huỳnh huỵch làm náo loạn cả nhà.
Một hôm, khi mở cánh cửa lùa để đi ra sân phơi, Hưng thấy một con mèo vàng chạy vụt từ sân phơi ra bó dây điện rồi đứng nhìn vào. Đây chính là con mèo của nhà cô Dinh. Đã mấy lần Hưng nhìn thấy nó ra vào lối cửa nhà cô. Con mèo trông hết sức gầy guộc, tàn tạ. Nhìn cách con mèo nhìn mình, Hưng biết nó đang rất đói và muốn được ăn gì đó. Hắn vốn rất thích các loài vật như chó, mèo, ….Hắn vội gọi con mèo và làm thân để không làm nó sợ. Tuy nhiên, con mèo rất cảnh giác, chỉ đứng ở ngoài nhìn vào mà không dám bước vào khu sân phơi. Hưng vội vào lấy của con gái vài miếng bim bim rồi ném ra sát mép sân phơi. Con mèo muốn ăn lắm nhưng vẫn không dám vào, chỉ đứng nhìn thèm thuồng. Hưng biết thế nên bước vào trong và đóng cánh cửa lùa lại. Một lát sau, Hưng mở cửa ngó ra, con mèo lại chạy vụt ra khỏi sân phơi rồi quay lại nhìn hắn kêu meo meo. Nó đã chén sạch mấy miếng bim bim khi nãy.
-Chắc nó đang đói lắm. Sao anh không lấy cho nó ít cơm nguội. Vợ Hưng bảo.
Hưng vội vào trong nhà lấy một ít cơm nguội cho vào bát, tưới 1 ít nước thịt lên rồi để ra góc sân. Con mèo cứ quyện đi quyện lại ở ngoài nhưng vẫn không dám vào. Hưng lại vào trong nhà rồi đóng cửa lại. Con mèo lấm lét đi vào rồi ăn lấy ăn để.
Vài lần như vậy, con mèo trở nên gần gũi với hắn. Nó không tỏ ra sợ sệt nữa mà sẵn sàng lao vào, cọ vào tay, chân Hưng mỗi khi hắn ra sân phơi. Giờ đây con mèo đã ăn và ở lại góc sân phơi như nhà mình. Có lúc khi Hưng mở cánh cửa lùa, con mèo chạy tọt vào trong nhà rồi kêu meo meo ầm ĩ. Hưng luống cuống vội bế nó và đẩy ra sân phơi. Dù gì thì nó cũng là của hàng xóm. Hắn không muốn gây bất cứ sự hiểu lầm nào, nhất là đối với nhà cô Dinh.
Từ đó, con mèo sống ở sân phơi như mèo của nhà Hưng. Chắc nó chẳng về nhà cô Dinh nữa. Cũng chẳng thấy cô Dinh nói gì. Con gái Hưng thì cũng thích chơi với con mèo lắm nhưng lại sợ chẳng dám đụng vào nó. Cô nàng rất thích khi vừa ngồi ăn bim bim thỉnh thoảng lại ném cho con mèo một mẩu. Mỗi khi còn mèo đuổi theo miếng bim bim, cô nàng lại khoái chí cười lên đành đạch. Con mèo dần trở nên béo tốt, lông mượt mà.
Rồi một đêm nọ, khi đang ngủ, Hưng giật mình tỉnh giấc nghe tiếng mèo gào thét ngoài sân phơi. Mở vội cánh cửa lùa, Hưng thấy một con mèo khác to đùng đang đè nghiến con mèo vàng xuống mà cào mà cắn. Hưng hết sức tức giận.
-Con mèo này láo thật. Dám vào tận nhà mình đánh con mèo vàng.
Hưng vớ vội cái gậy phơi quần áo toan vụt cho con mèo to kia mấy chiếc. Tuy nhiên, con mèo to đã chạy vút một cái ra bó dây điện rồi từ từ leo sang tòa nhà bên cạnh. Con vàng được cứu thoát thì đến cọ vào chân Hưng và thở khù khù như muốn cảm ơn.
********
Sáng chủ nhật, Hưng đang dọn dẹp nhà cửa để chuẩn bị đón đứa con thứ 2. Còn hơn chục ngày nữa là đến ngày dự sinh của vợ. Hưng tấy tâm trạng lẫn lộn, vừa vui, vừa căng thẳng. Vui vì sắp sửa đón đứa con thứ 2 lại là con trai. Đứa đầu là gái đứa thứ 2 là trai chăng phải là điểm 10 hay sao? Tuy nhiên hắn cũng thấy căng thẳng vì nhà cửa thì chật chội, cũng chẳng sạch sẽ gì cho lắm.
Khi quét dọn ngoài sân phơi, mặt Hưng lại thêm phần cau có. Con mèo vàng đang thời kỳ thay lông. Lông nó rụng ra bay tản mát khắp nơi. Bay cả vào trong phòng qua khe cửa lùa. Thế này thì không ổn. Hưng thấy bực tức với con mèo vàng. Đang lúc Hưng bực mình, con mèo lại gần toan cọ vào chân hắn như mọi khi. Hưng tức mình hẩy nó ra và dậm chân dọa dẫm. Con mèo tản ra xa và nhìn hắn rất ngạc nhiên. Hưng vớ lấy cái gậy phơi quần áo xua đuổi nó. Con mèo vội chạy ra bó dây điện và leo sang tòa nhà bên cạnh.
Buổi chiều, thấy con mèo mò vê sân phơi, Hưng lại xua đuổi nó đi. Nó đành chạy ra bó dây điện và leo đi một mạch.
Sáng hôm sau, khi mở cánh cửa lùa, Hưng không thấy con mèo vàng đâu nữa. Hắn chột dạ: thôi chết, nó đã bỏ đi thật rồi. Hưng thấy hối hận. Hắn biết chắc con mèo vàng sẽ không bao giờ quay lại nhà hắn, cũng chẳng bao giờ quay về nhà cô Dinh. Không biết có nhà nào cưu mang nó không? Con mèo vàng này sẽ không thể tồn tại nếu trở thành một con mèo hoang…..
*******
Nhà Hưng đã từng có một con mèo rất tinh khôn. Nó sống từ khi Hưng còn bé đến tận khi hắn đi học cấp 3……
-Con mèo này nó gần bằng tuổi con đấy. Chắc nó chỉ kém con vài tuổi thôi! Mẹ Hưng bảo vậy.
Cũng chẳng biết năm đó Hưng bao nhiêu tuổi. Khi Hưng nhớ được thì con mèo còn bé tí. Nó là một con mèo khoang với hai màu trắng, đen. Màu trắng thì trắng toát như bông, còn màu đen thì đen tuyền. Hưng hay gọi nó là con Miu. Những buổi trưa nắng, con Miu thường hay nằm ở sân phơi nắng. Hưng thường chơi trò câu mèo. Hắn lấy một sợi dây chuối nhỏ buộc vào một que tre, đầu kia buộc vào một mẩu gạch nhỏ rồi cứ kéo kéo trước mặt con Miu. Cũng đang tuổi nghịch nghợm, con Miu thường ngồi rình rồi đuổi theo vồ mồi như thật. Hưng rất khoái trá mỗi khi con Miu sắp vồ được thì hắn lại kéo mạnh một cái làm cho nó vồ trượt. Một lúc chán chê, con Miu lại bỏ đi chơi trò khác. Nó chạy ra vườn rồi leo một mạch lên cây cau rồi lại từ từ tụt xuống. Có hôm leo lên giàn mướp, nó không sao xuống được cứ đứng ở trên kêu mãi làm mẹ phải bắc ghế lên để lôi nó xuống. Có lúc Hưng đang đứng chơi, nó ở đâu lao đến vồ vào chân làm Hưng giật này cả người.
Mẹ hay bảo Hưng:
-Con phải đi câu cá cho nó ăn. Giống mèo này có chất tanh nó mới nhanh lớn.
Hưng ra bờ ao nhà bà Lục câu. Thỉnh thoảng cũng câu được vài con cá mại, cá cờ mang về. Thoáng ngửi thấy mùi cá, con Miu rối rít kêu xin. Khi vớ được cá, nó vồ lấy, ngấu nghiến ăn ngon lành. Mẹ kêu lên:
-Con cho nó ăn sống vậy nó đau bụng đấy. Tốt nhất là để nướng lên rồi trộn cơm cho nó ăn.
Giờ con Miu đã trở thành một con mèo nhỡ nhỡ, lông mượt mà. Thỉnh thoảng Hưng lại túm lấy hai tai nó mà nhấc cao lên. Bốn chân con Miu co lên, cả người nó cuộn lại như một vòng tròn. Bà nội thường bảo: Co như vậy là nó hay chuột lắm đấy. Mà đúng như vậy thật, thỉnh thoảng Hưng bế nó quẳng vào trong buồng chỗ có hòm lúa. Chỉ một loáng sau đã thấy nó đang gầm gừ, miệng ngậm một con chuột.
Mùa đông rét mướt cũng đến, nhiều khi trời lạnh quá, mẹ rải ổ rơm ngay dưới bếp, đốt đống rấm và ngủ ngay ở trong bếp cho ấm. Con Miu thường chui ngay vào cạnh đống rấm mà ngủ. Đến sáng ra, một mảng lông ở lưng nó đã bị cháy trụi. Có hôm thì nó bị cháy mất cả một bên râu, người thì lấm lem tro bếp, trông rất buồn cười.
Hưng thích nhất là khi ôm con Miu đi ngủ. Chỉ nằm một tí là con Miu bắt đầu thở khù khù nghe chừng rất thích thú. Có lúc con Miu nằm liếm láp bộ lông một hồi rồi mới ngủ. Thỉnh thoảng nó liếm cả vào tay Hưng làm Hưng giật mình. Lưỡi con Miu ráp rạp chứ không mềm như lưỡi chó. Mỗi khi thức giấc, Hưng thấy con Miu thường leo lên nằm thẳng chỗ mũi hắn thở ra. Có lúc, nó cuộn tròn trên ngực làm Hưng suýt ngạt thở.
Rồi con Miu cũng trở thành con mèo trưởng thành. Buổi tối nó thường mò đi đâu mất tích mãi đến gần sáng mới về. Có hôm cả nhà tắt đèn đi ngủ, Hưng ôm com Miu lên giường. Chỉ một lúc sau nó tìm mọi cách chạy ra khỏi giường và đứng trước cửa kêu mãi. Mẹ đành ra mở cửa cho nó đi vì sợ nó ị ra nhà. Mới khoảng 3-4 giờ sáng nó đã về và kêu nhặng xị đòi vào trong nhà. Mẹ lại phải dậy để cho nó vào. Được một lúc, nó len lén mò vào chỗ Hưng, khẽ lách cái chăn ra rồi chui vào ngủ ngon lành.
*******
Vào cuối năm 1986 khi Bố Hưng đã mất, dự báo có một cơn bão vô cùng lớn đổ bộ vào các tỉnh phía Bắc. Đó là cơn bão số 9 năm 1986. Sợ mấy mẹ con không lo nổi, ông ngoại lăn lội từ ngoài Thái Bình vào để giúp mẹ con chống bão. Khi ấy, Nhà Hưng mới làm xong nhà trên ( cũng thuộc loại nhà to nhất trong xóm) nhưng chưa kịp hoàn thiện cửa nẻo. Tất cả các cửa mới là cửa liếp làm từ tấm cót ép và nẹp tre chứ chưa có cửa kiên cố. Ông cùng mẹ và anh Huyên lo nẹp chặt các cửa, chặt các cành, cây to có nguy cơ đổ, quệt vào nhà rồi chuẩn bị mọi thứ để phòng chống bão như mua dầu, chuẩn bị đèn pin, áo mưa,….. Trước khi bão về 1 ngày, trời xám xịt, mưa như trút nước. Gió bắt đầu nổi lên to dần.
Hồi đó chưa có ti vi như bây giờ. Nhà Hưng có một cái đài nhỏ xíu để nghe. Thông báo về cơn bão được phát đi liên tục: Thông báo khẩn cấp cơn bão số 9…hiện nay tâm bão đang ở vị trí… độ vĩ bắc……độ kinh đông sức gió mạnh nhất gần tâm bão mạnh cấp 12 giật trên cấp 12. Dự báo trong 24 giờ tới bão số 9 di chuyển theo hướng Tây Tây Bắc…… Hưng còn bé, liên tục nghe thông báo bão và thấy người lớn tất bật chuẩn bị chống bão mà thấy kinh hoàng. Buổi tối sau khi ăn cơm xong mọi người đi ngủ. Lúc này gió đã to lắm, trời thì vẫn mưa tầm tã. Đến đêm, mọi người không thể ngủ được nữa. Tiếng mưa rơi ào ạt, tiếng gió rít lên từng hồi. Căn nhà rung chuyển tưởng chừng không chống nổi. Rồi mưa hắt qua lớp mái ngói, trong nhà ướt như ngoài sân. Mấy ông cháu, mẹ con ngồi chụm vào trong góc buồng trên đầu che bằng mấy chiếc áo mưa cho đỡ ướt. Ông ngoại, mẹ, anh Huyên đã mặc áo mưa vào người để sẵn sàng cho mọi tình huống. Bỗng nghe rắc một tiếng, ở phía trên đầu bỗng sáng hẳn lên, mưa ào ào trút xuống Thì ra mấy viên ngói đã bị gió thổi bay đi rồi. Lại rắc một tiếng nữa, mảng sáng càng to dần. Ông ngoại nói to:
-Không ở đây được nữa rồi. Cả nhà mau xuống nhà bếp. Ở dưới đó nhà thấp hơn nên chắc sẽ đỡ hơn.
Rồi cả nhà vội vàng chạy xuống nhà bếp. Người nào người nấy ướt trụi rét run cầm cập. Mẹ và anh Huyên vội lấy được một số viên gạch kê lên và bỏ một cái nia lên trên rồi mọi người cùng ngồi vào trong cái nia, trên đầu vẫn che áo mưa. Ở dưới bếp đỡ lộng gió hơn nhưng mưa cũng hắt qua mái ngói nên trong nhà cũng ướt như ngoài sân.
Cả nhà ngồi gà gật trên chiếc nia. Đến gần sáng, tiếng gió rít giảm dần. Ông ngoại bảo:
-Gió nó phải giật hết bốn hướng thì bão mới tan.
Trời sáng hẳn, gió không còn rít mạnh nữa nhưng mưa vẫn đổ sầm sầm. Khi mở cửa ra thì ngoài sân, ngoài vườn nước đã trắng xóa, mấp mé đầu hè. Ông ngoại và mẹ lên nhà trên kiểm tra thì thấy mái ngói bị tốc đi ở 3 chỗ. Tổng cộng bay mất khoảng 1/5 số ngói của nhà trên.
Đến trưa thì mưa ngớt, Ông, mẹ và anh Huyên bắt đầu đi dọn dẹp đồ đạc, chặt, phát các cành cây gãy đổ. Hưng lò mò lội nước đi ra cổng. Cây gãy đổ khắp nơi. Các bụi tre bị gió quần cho tơi tả, lá xác xơ. Ngoài đồng nước trắng xóa.
Hưng quay vào trong nhà, hai con chó trú ẩn trong bếp chui ra mững rỡ. Duy chỉ có con Miu là chẳng thấy đâu.
Khi mẹ đang dọn dẹp thì bác Hảo hàng xóm sang thì thào với mẹ:
-Thím phải sang ngay, tôi thấy thằng Cự nó đánh được con mèo đúng là con của nhà thím trên Đồng Ang đang đem về làm thịt đấy.
Mẹ vội buông con dao đang cầm, xắn quần lên và đi sang nhà chú Cự. Hưng thì thấy hết sức lo lắng.
Một lúc sau mẹ đi về xách theo một con mèo to khoang đen trắng đã chết trông giống hệt con Miu. Trên đầu nó có một vết chém chạy dài.
-Mẹ bố nhà nó chứ, mèo nhà mình mà nó đánh chết đem về đang định làm thịt. Tao chửi cho nó một hồi rồi lấy về.
-Nó cứ thanh minh rằng: “Em đi thăm đồng, thấy con mèo bị ngã nước, em không biết đấy là mèo nhà bác. Bác cho em xin lỗi! ”
Ông ngoại bảo:
-Thôi, nó đã chết rồi thì đành làm thịt vậy
Hưng thấy lặng người. Thế là con Miu yêu quý đã đi đời rồi còn đâu…..
Rồi mẹ đi nấu nước để ông làm thịt mèo. Khi nước gần sôi, tự dưng con Miu lại ở đâu mò ra kêu meo meo ầm ĩ. Hưng sướng quá ôm lấy nó và hét toáng lên:
-Mẹ ơi!Con Miu chưa chết, nó đây này.
Mẹ sững người.
-Nói bé bé cái mồm. Thôi chết, lúc nãy mình đã chửi oan nhà nó bao nhiêu lại mang cả con mèo về nữa. Bây giờ làm thế nào?
Ông ngoại bảo:
-Thôi, mèo nhà mình còn thì mang trả cho nó làm thịt không có nó biết nó lại mắng cho.
Mẹ đành xách con mèo sang trả chú Cự. Cũng chẳng biết mẹ đã nói với chú ấy như thế nào nữa.
******
Con Miu giờ đây đã trở thành một tay săn chuột cự phách. Nó nặng khoảng 3-4kg. Nó thường xuyên bắt những con chuột to chứ chẳng thèm bắt những con nhỏ nữa. Với ại trong nhà giờ cũng chẳng thấy bóng dáng con chuột nào. Tổ của con Miu là ở gốc một bụi găng góc vườn.
Sáng nay ngủ dậy không thấy con Miu đâu, Hưng lò mò đi ra góc vườn tìm nó. Chưa ra đến nơi, con Miu từ đâu chạy đến, mình mẩy bê bết bùn. Nó cứ quanh quẩn cọ vào chân Hưng như muốn cản trở không cho hắn ra góc vườn. Hưng biết ngay là có chuyện. Khi đến góc vườn, Hưng thấy một con chuột to bằng bắp chân được con Miu để đó. Thấy Hưng đến gần, nó càng kêu meo meo thống thiết như sợ Hưng lấy mất miếng mồi. Xung quanh cái tổ của nó Hưng thấy hàng chục cái xương đầu chuột nằm rải rác.
Rồi Nhà Hưng lâm vào hoàn cảnh kinh tế hết sức khó khăn. Hai con chó đã lần lượt ra đi theo những cách khác nhau. Chỉ còn con Miu là gắn bó với hắn từ thủa bé.
Mùa hè những năm 1990, bọn trẻ con trong xóm Hưng rộ lên phòng trào nuôi chim sẻ. Hưng cũng rất thích nuôi chim. Rồi hắn cũng kiếm được một com chim Ri chấu mang về nuôi. Được vài tháng, con chim lớn và có thể bay đi được. Tuy nhiên nó cứ quấn quít Hưng suốt ngày. Khi thì đậu trên đầu, khi thì đậu trên vai. Buổi trưa, Hưng thường ra bờ cây râm bụt bắt sâu cho con chim ăn. Nghe mọi người bảo phải cho con chim ăn gạo ngâm nước muối thì con chim mới mến và không bỏ người đi, Hưng cũng làm theo như vậy. Trước đây, con chim thường xuyên bị nhốt trong lồng thì bây giờ Hưng có thể thả cho con chim bay lên cây rồi chỉ cần huýt sáo là nó lại bay sà xuống xin ăn. Có hôm Hưng thả con chim ra từ buổi sáng, con chim quanh quẩn ở mấy cây trong vườn. Rồi đến chiều Hưng lại gọi con chim xuống nhốt vào trong lồng.
Một hôm, thấy con chim đang đậu trên cây cau, Hưng huýt sáo gọi, con chim bay sà xuống đất gần hắn rồi há miệng chờ mồi. Hưng lấy con sâu ra dứ dứ chờ cho chim đến ăn. Bỗng soạt một cái, con Miu lao vụt ra vồ lấy. Chú ri chấu chẳng kịp trở tay bị Miu tóm gọn. Hưng vội vàng vác gậy đuổi theo nhưng chẳng kịp nữa. Miu đã ngoạm con chim chạy thẳng một mạch vào bờ rào. Hưng căm con Miu lắm. Công hắn nuôi con Ri mấy tháng trời thế là thành công cốc.
Hưng chờ con Miu về, tóm được ghè cho nó một trận nên thân nhưng cũng chẳng lấy lại được con chim Ri yêu quý.
******
Thấm thoắt rồi Hưng và anh Hoài cũng đã bước vào năm học lớp 10. Hai anh em đi học mãi trường chuyên trên tỉnh nên phải ở trọ lại. Đến cuối tuần hai anh em mới về nhà.
Trước đó 1 năm, anh Huyên cũng thi đỗ đại học nên đi học xa nhà. Còn mỗi mẹ ở nhà một mình hậu phương cho ba anh em ăn học.
Cuối tuần Hưng cùng anh Hoài về nhà. Chẳng thấy con Miu ra kêu và cọ chân như mọi khi. Hưng hỏi mẹ:
-Mẹ ơi, sao chẳng thấy con Miu đâu?
– Mẹ cũng chẳng biết, mấy hôm nay nó đi đâu chẳng thấy về nhà!
Hưng vội đi ra vườn tìm, gọi con Miu nhưng chẳng thấy bóng dáng nó đâu cả.
Đến đầu tuần, Hưng và anh Hoài lại mải miết đi học.
Chiều thứ bảy, trên đường về gần đến nhà, Hưng thấy một con mèo khoang chạy vụt qua đường vào trong ruộng ngô. Đúng là con Miu rồi.
Hai anh em dừng xe xuống gọi con Miu. Chỉ thấy nó đứng trong ruộng ngô ngó ra. Khi hai anh em đến gần, nó co giò phóng một mạch vào trong ruộng ngô mất dạng.
-Chắc tối là nó về nhà thôi. Anh Hoài bảo.
Hai anh em lên xe về nhà.
-Mẹ ơi, con vừa thấy con Miu ở ngoài đồng mà gọi mãi nó không về.
-Chắc nó giận mẹ nên bỏ đi đấy. Lần trước, khi mẹ đi làm về nhà chẳng có gì ăn, nó cứ kêu ầm ĩ đòi ăn. Mẹ tức quá vụt cho nó mấy cái. Từ hôm đó, nó bỏ đi không về nữa.
Mẹ nói giọng buồn buồn. Hưng thấy rất thương mẹ. Chắc là hôm đó mẹ cũng chẳng có gì ăn. Từ khi hai anh em đi trọ học mẹ càng ăn uống thất thường, bữa nấu bữa không.
Bác Hảo hàng xóm thì bảo:
-Con mèo của nhà thím già quá rồi. Chắc là mèo già hóa cáo đấy.
Rồi cuối tuần sau, khi hai anh em đi về lại trong thấy con Miu như hôm trước. Hai anh em dừng xe xuống gọi, nó vẫn bỏ chạy như gặp người xa lạ.
Vài tuần sau nữa, Hưng chẳng thấy con Miu về nhà, cũng không còn gặp nó ngoài đồng nữa. Hưng buồn bã ra góc vườn nơi có tổ của nó trước đây. Những mảnh xương đầu chuột vẫn còn đó…
Ngày chủ nhật, Hưng lang thang ra ruộng ngô tìm kiếm con Miu. Ruộng ngô đã qua mùa thu hoạch. Người dân chặt ngang thân cây ngô để lấy ngọn và bắp ngô. Trên ruộng chỉ còn trơ lại nửa dưới thân cây ngô bị phát chéo. Gió thổi lạnh buốt, Hưng tấp tểnh bước thấp bước cao qua những khoảnh ruộng miệng không ngớt gọi :
-Miu, Miu….
Chẳng thấy bóng dáng con Miu đâu cả, mắt Hưng nhòa lệ…
Con Miu chắc đã trở thành một con mèo hoang…….
******
Giờ đây, khi đã sống đến nửa đời người, Hưng biết rõ chẳng bao giờ có chuyện mèo già hóa cáo. Chẳng qua loài vật cũng như con người, chúng sẽ không đến nơi mà chúng không được yêu thương, không được chào đón. Chúng sẵn sàng ra đi khi bị xua đuổi dù không biết phía trước là gì.
Hãy nên biết yêu thương, biết trân trọng và giữ gìn những gì mình đang có. Đừng để khi mất đi những thứ quý giá rồi mới thấy tiếc nuối và tìm kiếm trong vô vọng. Giống như hắn đây, luôn bâng khuâng, day dứt mỗi khi nghĩ đến con mèo.
Đang ngồi viết lách, Hưng thấy tiếng đứa con khóc ré lên. Chắc vợ hắn ngủ mệt nên chưa dậy. Hưng vội đi vào pha bình sữa. Hắn cho con bú sữa, nhè nhẹ vỗ về đứa con rồi cả hai chìm vào giấc ngủ.
Hà Nội, tháng 12 năm 2014
